Xem Nhiều 5/2024 # Giải Ý – Là Hoàng Hôn Tắt Nắng! Hay Trong Lòng Tắt Ấm! # Top 0 Yêu Thích

Được cập nhật ngày 08/06/2011

(BẢN THÂN TÔI VĂN KHÔNG HAY, CHƯƠNG CHẲNG GIỎI, CHỈ LÀ ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN VỀ NHÂN VẬT MÀ TÔI YÊU THÍCH. NẾU CÓ GÌ SƠ SÓT, XIN BỎ QUÁ CHO.)

Là hoàng hôn tắt nắng! Hay trong lòng tắt ấm!

(Tìm hiểu tại ĐÂY)

Một tình yêu vừa mới chớm nở trong trái tim băng lĩnh, cứ ngỡ cuộc đời là một ánh dương quang chói lọi, niềm tin vào cuộc đời vừa mới bừng sáng, chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả đều vỡ tan.

Giấc mộng đẹp đẽ cách mấy, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, đã đến lúc phải bừng tỉnh.

Ngay từ giây phút đầu, có phải là yêu không, hay chỉ là sự ủy khuất, phục tùng … Người đó đối với anh là yêu, là thương hay là chinh phục, chiếm đoạt … anh không quan tâm. Anh chỉ biết, người đó là người đầu tiên dạy cho anh biết thế nào là ngọt ngào, hạnh phúc của tình yêu, cũng cho anh cảm nhận rõ cái đau đớn của sự phản bội.

Con người ta đến với nhau, yêu nhau, tất cả đều xây dựng bằng niềm tin. Tin tình cảm của bản thân đối với người đó, và tin tình cảm của người đó đối với mình. Một khi niềm tin mất đi, tình yêu khả dĩ cũng sẽ tan vỡ.

————————–

Giải Ý nhìn y từng bước từng bước đi đến, cũng không hoảng hốt. Hắn uống một ngụm rượu, miệng hơi hơi mỉm: “Đừng nói với ta từ “yêu”, đừng nói ngươi làm như vậy là bởi vì yêu ta, ta không tin.”

————————–

” Tiểu Ý…” Y kìm lòng không đậu mà nhẹ giọng rên rỉ. “Tiểu Ý, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……”

Thanh âm Giải Ý trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta không tin.”

————————-

Để có một người, để khiến một người yêu mình, khả dĩ mất rất nhiều thời gian, nhưng để đánh mất một người, đôi khi chỉ cần một câu nói, một hành động trong khoảnh khắc mà thôi. Có lẽ giờ đây, Lâm Tư Đông đã hiểu rõ sâu sắc điều đó.

————————-

Lâm Tư Đông loạng choạng đứng dậy, cái gì cũng không đem theo, đi ra cửa. Gần tới cửa, y còn quay đầu lại, ôn hòa nói: “Vô luận như thế nào, ta tuyệt không hối hận đương sơ khiến Tiểu Ý yêu ta, ta chỉ hối hận sau lại mất đi tình yêu của hắn.”

————————

Tôi cảm thấy đau, từng câu, từng chữ khi nói về Giải Ý, đều làm cho tôi đau vô cùng.

Còn gì đau khổ hơn khi tim đã chết, không thể nào cảm nhận được hỉ nộ ái ố, nhân tình thế thái được nữa. Dù cho có thể làm sống trái tim đó lại, mãi mãi cũng chẳng thể nào trở lại như cũ.Nếu trước đây là cố tình không cảm nhận thế gian, thì giờ đây là thật tình không thể cảm nhận được nữa.

Người ta nói tình yêu chính là sợi dây trói buột con người ta lại với nhau, nhưng giờ đây, khi sợi dây ấy siết quá chặt, chỉ có gây ra tổn thương … muốn cắt đứa nó đi, phải làm sao đây?

————————-

“Đây không tính là phí hoài bản thân. Ta chỉ nghĩ, giờ khắc này, tự do so với sinh mạng quan trọng hơn. Ta chọn tự do, chắp nhận buông sinh mạng.”

————————-

Sau đau khổ, đứng dậy, sẽ trưởng thành hơn rất nhiều. Quả thật là vậy, Giải Ý đã trưởng thành hơn trong tình cảm, trong nhận định bản thân mình. Nhưng sao tôi lại có cảm giác, bài học này quá đắt với Giải Ý, để có được sự trưởng thành đó, Giải Ý phải trả bằng trái tim của mình.

Một lần vấp ngã, vạn lần khắc sâu.

Đã một lần rớt xuống hố sâu, thì sau này, dù cho có được bảo hộ kĩ càng, có được che chở vững chắc, cũng không thể nào tự tin bước qua thêm một lần nữa.

Một lần đau khổ vì yêu, sau này khả dĩ còn có thể tin yêu thêm một lần? Có thể chứ, nhưng có phải sẽ còn là trái tim dám hết mình vì yêu như lúc trước nữa hay không?

————————

Giải Ý suy nghĩ một chút, chậm rì rì mà cười hỏi: “Lâm tổng, ngươi là người thông minh, nhất định biết việc ngu ngốc nhất trên đời là gì.”

Lâm Tư Đông thở dài: “Biết.”

“Đúng vậy, là ở cùng một chỗ mà ngã hai lần.”

———————

“Đau đớn vẫn là đau đớn. Thiên hạ lớn như vậy, ta cần gì phải thắt cổ trên một cây?”

———————

Một Giải Ý thanh tĩnh, trong suốt như ánh trăng, nhẹ nhàng nhưng trong tim còn lạnh hơn cả băng.

——————-

Thường thường lúc nửa đêm, Lâm Tư Đông bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, tỉnh lại sẽ Giải Ý mở to mắt mờ mịt mà nhìn hắc ám ngoài cửa sổ, hoặc giả sáng sớm y thức dạy sẽ phát giác Giải Ý đứng ở sân thượng, yên lặng mà nhìn khoảng không xa vời, dáng người tựa như đã đứng rất lâu

….

Khí trời Nam Hải bấy giờ nóng bức, mọi người mồ hôi như mưa, thế mà thân thể Giải Ý vẫn lạnh lẽo như không …

Giải Ý thực sự tâm đã thành tro, không sống được nữa.

———————

Đọc từng dòng này, tôi đã khóc, thật sự khóc.

Tâm đã hóa tro, không thể sống được nữa.

Đây có lẽ là cái giá đắt nhất mà Giải Ý đã trả để trải nghiệm bài học tình yêu đầu đời.Đã dám yêu, tất sẽ dám buông tay. Quan trọng là, khi đã buông tay, ta còn lại gì. Với Giải Ý, chỉ còn là một hố sâu rỗng tuếch, chỉ là những đêm dài ác mộng vây kín, chỉ là nỗi vô cảm câm lặng xâm chiếm ăn mòn từng ngày.

Sống mà không thể cảm nhận được gì, phải chăng là nỗi đau lớn nhất của con người.

Nếu đó là kết cục của tình yêu, quả thật tôi rất sợ hãi. Nhưng Giải Ý của tôi (và của các bạn) đã có thể đứng dậy được, vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu bước tiếp đi, đó chính là hình ảnh mà tôi yêu quí vô ngần.

Chấp nhận yêu là chấp nhận sầu.

Một lần đau ngàn lần khắc sâu.

Mối tình đầu đã thành tan vỡ.

Tình yêu đầu cũng chỉ là mơ.

Có trách Lâm Tư Đông không? Tôi không biết, tôi thật sự rất thương Giải Ý, với nhân vật đã làm người mình thương dày vò đau khổ vậy, tất nhiên phải ghét phải không? Nhưng tôi không ghét Lâm Tư Đông được, vì đó là người đầu tiên đã mở được trái tim của Giải Ý (cũng là người đầu tiên có thể đóng lại nó ) bằng một cách chẳng được hay ho cho lắm. Nhưng có lẽ, bản thân tôi nghĩ, có lẽ trong một giây phút nào đó trong sự tột cùng đau khổ, Giải Ý đã cảm ơn con người đó. Vì đã cho anh biết được thế nào là hạnh phúc, thế nào là khổ đau.

Thì thôi, duyên tình đã tận, đành đoạn ngừng từ đây.

Coi như là một dấu chân bước qua trái tim anh đi, tuy rằng để lại dấu vết khá sâu, nhưng cũng cho anh biết trái tim anh cũng còn sống.

Hình ảnh ánh hoàng hôn buông rơi, màu cam vàng nhạt nhòa trong từng ngọn cây gieo mình ẩn náu sau một ngày dài cuối bộ 1, đó là hình ảnh đẹp nhất mà tôi từng cảm nhận được qua các bộ Đam mĩ.

Là hoàng hôn tắt nắng! Hay trong lòng tắt ấm!

Bình chọn

Chia sẻ:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…